Tản mạn MÙA ĐÔMG YÊU THƯƠNG 2018

Tản mạn  MÙA ĐÔMG YÊU THƯƠNG 2018


Về lại Sài Gòn đã 1 tuần nay rồi, mọi thứ cũng có thể tạm xem là ổn, sáng làm gì? Trưa làm gì? Mọi thứ vào nếp lại rồi- nếp sống SG sáng tất chiều bật.

Nếu ai đó giả vờ hỏi em: năm nay sinh nhật cô em có gì vui? 
Thì chắc kỉ niệm và món quà đẹp nhất mà em cảm nhận dc đó là tình cảm anh em bạn bè dành cho em. Và điều tiếp theo là những kí ức vô giá 2 ngày em cùng mấy anh chị đoàn tình nguyện đi cùng nhau ở Nam Trà My, một trong những vùng nghèo nhất nước Việt Nam!.

Một kỉ niệm vô cùng đẹp cho tuổi 29 của em.

Thật ra, nghe thì nghe cũng nhiều đó. Thấy trên mạng xã hội cũng k ít nhưng để trực tiếp thấy băng mắt và cảm nhận được không gian, môi trường cũng như cuộc sống thiếu thốn của người dân miên xa - thì thua, em chua thấy bao giờ ạ.

Lần đầu tien trong đời em cảm nhận mình quá may mắn. Quá may mắn để cs đủ gạo đủ cơm, áo ấm này nọ khi một phần đất nước họ sống không có cơm ăn, không có việc để làm. Con đương duy chuyển từ ĐN xuống Quảng Nam khá xa, rồi còn khoảng di chuyển bằng xe rip đi đường bộ mà e tưởng là “ vượt suối băng rừng, lên non xuống biển.”
* xe rip k biết viết đúng ko?

Chiếc xe bon bon trên con đường bùn lầy k có độ bám. Chỉ có thể là chiếc xe đó thôi, e nghỉ chỉ có nó và duy nhất bác tài xế đó mới có thể chạy trên con đương đó với một bên là núi một bên thỉnh thoảng là vực sâu. Các bạn tưởng tượng đi, xe chạy mà 8 người trong xe bay qua trái, bay qua phải, xúc ghế , rớt tay cầm, cửa xe tự mở rồi tự đóng đùng đùng. 
Em khóc la un sùm mặt ko còn miếng máu. Tay chân bám vếu cầu cứu, nhéo tím tay chị kế bên em luôn mà. Ki niệm đẹp nhất của em đó. 
Thế rồi khi được động viên, khi mình nghĩ mình chi đi có 1 tí mà đã k vượt qua đượt, mấy trẻ em người ta vượt núi mỗi ngày mấy chục cây số. Họ đã làm thế nào?

Các bạn có biết cảm giác khi bản thân vượt qua được nỗi sợ hãi thì đó là cảm giác gì không? 
Quen dần và thấy thích. 

Bao trẻ em miền núi đi dọc con đương theo xe đến trường làng nhận quà. Chỉ cần thấy ánh mắt và đôi chân đôi tay bùn lầy đó  thoi thi bao mệt nhọc tan biến hết luôn. 
Người dân họ khổ cực quen luôn rồi. Không có nhu cầu xuống núi hay đi xa sinh sống. Kiểu sống chôn chân và chấp nhận.
Cảm giác khi mà nhận quà từ các mạnh thương quân, các em men theo con đương tiếp tục đi bộ về nhà. Núi rưng trãi 1 màu xanh hi vọng. Trái tim em vui quá man....

Một lần đi là 1 lần trãi nghiệm, 1 lần được mở mắt ra để xem ngoài cs êm đệp mình đag có, thế giới họ sống ra sao?? Để xem họ vướt qua khó khăn thế nào? 

Lần đầu tiên em thấy lá Ngón anh chị ạ.
Vãi luôn 😥

Em vẫn dg nghĩ rằng, mình không thay đổi được thế  giới đâu. Bản thân mình không làm được gì cả. Mình chỉ đg chung tay với anh chị khác mang 1 ngày vui vẻ, cơm no áo ấm và những nụ cười chân tình nhất đến vs những hoàn cảnh còn quá khó khăn. Như cách anh Trương đoàn dạy em: “ mình đừng tỏ ra tội nghiệp hay thương hại, hay vui chơi cười nói 1 ngày thật trọn vẹn cùng các em. “
E cám ơn các bạn bè gần xa đã góp tiền ủng hộ ctrinh, toàn bộ số tiền em đã chuyển đến nhóm từ thiện. 
Cám ơn anh Nguyễn Văn Khang , ngừoi anh mới quen biết nhưng nhờ lửa trong anh đã kết nối mọi người lại với nhau. Cám ơn anh rất nhiều.
Thật ra nói chương trình thành công thì em không thấy hay lắm, mà em thích nói kiểu như: thành công hay không, mình k có chủ đích nhưng quan trọng là mọi người đi về vẫn khoẻ mạnh, những thời khắc anh em mìh cùng ngay vui chơi vs mấy bạn nhỏ, những điều ý nghĩa và chân tình nhất khi ah và mọi người đã mang đến cho trẻ em vùng núi, Nam trà my.

From xy with love. ❤️

























Share this

Bài Viết Liên Quan

Mới Hơn
Next Post »