Một chuyến đi một niềm hạnh phúc!
Nhật ký Mùa Hè Dấu Yêu 2015
10 tháng 7, tối chia tay nhau ở CF Mộc anh em nào cũng khó ngủ vì háo hức, chờ đợi cho chuyến đi bắt đầu vào ngày mai nhiều điều mới lạ.
4h30 sáng 11, tôi nhận được 1 cuộc điện thoại “phá đám” của thằng Trọng, nó hét lớn: “a Giang dậy đê mà sửa soạn để lên đường kìa”, Hazzz Đúng là mệt tuy vậy cũng bò dậy vì trong lòng mình cũng nôn nao trước giờ lên đường. 5h sáng anh em tập trung đã đủ ngoài CF Mộc chỉ có chờ mình mình ra nữa là xuất phát.
Chặng đường đi đúng là vui thặc, nào là lủng xe, nào là đứt xích và cả đám phải dừng chân chờ rồi tiện thể cạp ổ bánh mì + nước suối cho qua cơn đói, cơ mà vui rồi nhảy nhót cả đám giữa đường cầm cờ tổ quốc quẩy lung tung. Được cái đi xe thì rất kỉ luật, chạy theo một hàng, chậm bám sát và tín hiệu rẻ đàng hoàng như người lớn vậy J.
Đường đi thì có khó đấy, nhưng vậy chứ sao ngăn được chúng tôi đến nơi, anh em ghé vào tiệm tạp hóa mua vài thùng mỳ gói, rồi chiều đó lên đường đi đến khu nhà nổi, ôi cái cảm giác ngồi ở trên bè máy, tay mình để dưới nước, nước nó bắn lên theo cái cách mà cái tay mình để xuống, rồi thả hồn theo những cơn gió giữa lòng hồ mênh mông, nghĩ lại thích thật... thật là đã đã....
Cuộc sống ở nhà bè, vui cho những anh em ở sài gòn xuống, háo hức cho anh em ở sài gòn xuống, vậy chứ lại trái ngược cho cư dân ở đó. Nghe cô năm kể về gia đình 4 người ở nhà nổi hết của mình, anh em nào cũng thấy xót xa, sóng gió giông tố, mùa màng cá mắm, điện nước... Rồi tự nhiên thấy nghẹn ở cổ vì “em”, từ phía sau cái nhà bếp, cũng được gọi là phòng ngủ “em” chạy ra núp sau lưng bà, chúng tôi hỏi em “Tối bé lên chơi với các anh ở nhà thờ nhé?”...
Em!
Chúng tôi hỏi em không nói, núp sau lưng bà với ánh mắt vụng trộm nhìn chúng tôi lạ lẫm, bà em bảo rằng em không đi được vì trời tối gió giông, không xe cộ nên em không lên được, bà em nói ngày cả học em cũng bữa được bữa mất vì di chuyển khó khăn, rồi vài bữa nữa em cũng phải nghỉ học để đi mần cá, nước rút thì có cá (cá vào đẻ trứng mùa nước rút), nước lớn thì phải ra xa bờ đánh, mà vậy thì hên xui, được thì ăn thì bán, không được thì cơm cháo hay chờ người quen cứu hộ...
Chiều về, tôi được sơ nhà thờ tập hợp các bạn ở Nhà Thờ để cùng thảo luận về chủ đề “gia đình và cộng đồng em”. Tôi còn nhớ cái ánh mắt ngõ cụt đó sau khi chơi xong một trò chơi.
Em!
Em ngơ ngác không biết trả lời thế nào sau câu hỏi của tôi! Trò chơi có tên là chia cái nhánh cây thành nhiều phần nhất, tụi em vừa hát vừa ngắt, có 2 đội và đương nhiên đội nào cũng cố gắng chia chiếc lá ra thành nhiều phần nhất có thể, sau đó thì cũng có một đội thắng đấy..
Tôi mới hỏi: “các bạn nhìn này, cái trường học bên kia nó có giống cái nhánh cây này không?” cả hội trường lặng đi ngơ ngác không biết trả lời thế nào...
Tối. Anh em không kịp dùng cơm tối, háo hức không ai bảo ai chạy lui, chạy tới để chuẩn bị cho đêm văn nghệ và phát quà, bánh kẹp, tập vở, học bổng đã chuẩn bị đầy đủ. Sân khấu được dàn dựng cây nhà lá vườn. Cả đám cùng với các bạn ùa lên sân khấu để nhảy chung một bài “vũ điệu rửa tay”. Ôi thôi là vui, nghe nói có chương trình quay phim truyền hình, thế là các bạn háo hức cùng chúng tôi tập múa cho bài vũ điệu này, đến cuối bài ùa lên sân khấu cả đám là mỗi đứa nhảy một kiểu, không ai nhìn ai nữa haha, thật may là chúng tôi cũng ghi lại khoảnh khác đó và đặt tên nó là: “Truyền hình của nụ cười hạnh phúc”.
Em!
Tôi cầm micro thông báo là đến phần quan trọng nhất cuối chương trình là phát quà, các em háo hức lắm. Ai cũng tay nắm tay cầm quà của mình, lúc thông báo chia tay, ác thay lại có một anh trong đoàn mở ngay cái bài vũ điệu rửa tay. Trời xoàng, tất cả các ban nhỏ bỏ cha mẹ quay lại xếp hàng đòi múa tiếp... trời xoàng.... rồi thì cũng phải nói lời chia tay chứ biết làm sao, “ngủ ngon nhé các em nhỏ của tụi anh”..
Em!
Tôi nghe lại một câu chuyện cũ nhưng vẫn xót xa, cả làng em có 4 học sinh cấp 2, 3 học sinh cấp 3, đại học thì không có, trung cấp thì có 1 mà nghe đây bạn đó nghỉ học đi làm công nhân ở Bình Dương rồi. Chọn ra được 5 em có hoàn cảnh khó khăn để trao hoc bổng, có em cho hay đi học phải ra ngoài huyện để ở lại, gia đình nào cứng cựa lắm mới xoay được, em nói ra ngoài đó tụi em học cũng không nhanh bằng bạn bè nên phải chịu khó nhiều lắm...
Tự dặn lòng mình về những chuyến đi, sẽ tiếp tục lại đến những nơi như vậy, cám ơn các anh chị bạn bè Vietnamsmile đã đồng hành cũng tụi em, cảm ơn các nhà hảo tâm, các mạnh tường quân của chương trình.
Người ta nói cuộc đời phải có những chuyến đi, và đương nhiên mỗi chuyến đi là một niềm cảm xúc, hạnh phúc khi được trải nghiệm là như thế, xin một lần nữa được tiếp nối những chuyến đi.
Giang Ngố!!!
Các bài liên quan :>>6 lợi ích khi hoạt động thiện nguyện
>>7 bước lập kế hoạch chương trình thiện nguyện