THƯƠNG GỬI EM NHỎ "TÀ NÔI"

THƯƠNG GỬI EM NHỎ "TÀ NÔI"




Không biết các em có còn nhớ chị không?

Chị là người nhặt bóng và đưa kẹo cho các em khi ném bóng vào rổ đấy. Ngày này tuần trước chị đang ngồi trên chuyến xe của bác Nhật để về Ninh Thuận, chuyến xe đặc biệt nhất của chị từ trước đến giờ. Chị chưa tưởng tượng ra được con đường lên bản làng em nó khó khăn cho đến khi chị gặp con suối thứ nhất. Con suối mà hằng ngày Mến và các bạn khác cùng lội qua để đi học. Sự học thật gian khổ nhưng với các em nó vất vả đến cả ngàn lần khổ, băng đèo lội suối để học chữ, dắt tay nhau qua suối một cách thản nhiên trong sự ngạc nhiên của tụi chị. 


Các em biết không, chị và các anh chị trong đoàn thiện nguyện phải đợi ở đó 2h để chờ nước rút đến với tụi em đó. Các em là anh hùng nhí trong lòng của chị, các em làm được điều phi thường mà người lớn như chị không dám.

 

 Và chị càng sốc hơn khi càng đi sâu vào trong để đến với bản làng em qua 5 con suối và 6km đứng trên xe máy cày lắc qua lắc lại như con lật đật. Chị vui mừng và vỡ òa khi nhìn thấy cánh đồng huyền thoại của quê hương các em : “Thôn Tà Nôi”. Mặc cho trời mưa, mặc cho đường gập ghềnh, mặc cho các con suối đổ nước ào ào chảy xiết, chị và các anh chị khác trong đoàn mong mỏi để gặp các em, để vui chơi, phát quà cho các em.

Đó là chuyến thiện nguyện ấn tượng nhất của chị các em ạ! Anh Khang trưởng đoàn (là anh cầm micro dẫn chương trình đấy) anh ấy rất giỏi và vui tính, quan tâm tất cả mọi người, nếu không có sự quyết đoán của anh ấy, sự quyết tâm của 20 anh chị khác thì chưa chắc chị đã được gặp các em hihi. Chị là người miền Trung nên giọng nói của chị đặc biệt xíu, nếu ai chưa nghe quen sẽ không biết chị đang nói chuyện gì, nhưng chị cảm nhận được các anh chị khác rất lắng nghe, và quý chị. Chị đã chuẩn bị 1 kho tàng nhạc thiếu nhi để có cơ hội sẽ hát tặng các em nhưng thời gian gấp quá chị chưa có dịp trổ tài ^^ Chị thèm cảm giác dang rộng cánh tay, nhắm mắt lại và cảm nhận gió núi. Mát mẻ sảng khoái vô cùng….

Tất cả mọi chuyện, chỉ trong 1 ngày thôi nhưng đối với chị khó có thể quên được.
Các em à, lúc này chị không biết diễn tả cảm xúc của chị như thế nào nữa, hôm nay Sài Gòn mưa, những cơn mưa đầu mùa nặng hạt và bất chợt, bất giác nhìn lại đã qua tháng sáu. Là mùa mong đợi nhất của các em nhỏ được nghỉ hè, mùa chia tay của các cô cậu học trò cấp 3, mùa thương nhớ của các bạn sinh viên...và đối với chị đó là mùa của những trải nghiệm. và chị nhớ các em, nhớ ánh mắt trong trẻo, hơi nhút nhát một tẹo và nụ cười vô ưu của các em, nhớ cụ già bị cắt tay sắp hoại tử nhưng lại thản nhiên như chị thường bị đứt tay khi nấu ăn vậy, cảm giác bưng bát cơm nóng hối sau hành trình gian nan, chị vẫn nhớ hình ảnh chât phác mộc mạc của thầy giáo Chêm khi lên nhận quà…


Hôm qua quốc tế thiếu nhi, các em có được nhận nhiều bánh quà không? Nếu các em chưa nhận được thì đừng buồn nhé, có lẽ xe quà đó đang bị mắc kẹt ở con suối đầu tiên ý, rồi từ từ các cô chú ở dưới thành phố, dưới huyện dưới tỉnh sẽ mang quà lên cho các em nhanh thôi. Cho đến bây giờ chị chỉ thích 2 màu đó là màu hồng hạnh phúc và màu xanh của hi vọng, đối với chị không có con đường nào là ngõ cụt nếu chị chưa bước qua. Chị luôn suy nghĩ mọi chuyện tích cực và màu hồng. Và chị hi vọng các em cũng vậy, phải cố gắng lên, học tập rèn luyện tốt, để sau này trở thành như thầy Chêm, cô Hạnh, xuống thành phố, học chữ, học nghề và theo đuổi ước mơ của các em, sẽ là những cậu kỹ sư, cô bác sỹ, sẽ có cùng cây cầu gỗ, cầu bê tông hoặc những con đường phắng có thể đạp xe đến trường, sẽ không còn các cụ già bị bệnh không được chữa trị nữa. Chỉ cần chúng ta cố gắng, lạc quan thì chị nghĩ không có gì là không thể. 

Mùa hè năm nay của chị khác mọi năm, không còn là cô bé bán cua trước nhà, không còn đi buôn tôm từ vùng này qua vùng khác, mùa hè năm nay mang nhiều ý nghĩa đặc biệt không chỉ riêng chị mà còn 21 thành viên còn lại trên chuyến thiện nguyện "Thương về Tà Nôi" nữa. Các em đừng nghĩ điều gì lớn lao đại loại như “Thiện nguyện, từ thiện”là giúp ích cho xã hội, cho cộng đồng nhé, đối là chị đó là những trải nghiệm không bao giờ quên, và giúp chị hoàn thiện bản thân hơn từ sau mỗi chuyến đi. Chị cảm thấy mình rất may mắn khi có cơ hội gặp gỡ các em, các anh chị, và cảm thấy biết ơn khi chị Trang, anh Khang đã cho chị cơ hội này.
Chị học thêm được kỹ năng đi rừng, sắp xếp công việc... chị biết mình cần cố gắng hơn nữa, biết đâu sau này chị sẽ là người cùng các em xây dựng 1 cây cầu. hihi… Chị chỉ muốn nói với các em rằng trong cuộc sống này có nhiều điều tốt đẹp lắm, nên các em hãy hi vọng nhiều lên và biến ước mơ của mình thành hiện thực nhé. Chị tin chúng ta sẽ gặp lại nhau tại quê hương em. Đến lúc đó nhớ nhắc chị hát tặng các em nhé. 
Chúc các em có 1 mùa hè thật vui vẻ, khỏe mạnh, nhớ rằng phải có sức khỏe tốt mới thực hiện được ước mơ của mình nhé! Và học là con đường ngắn nhất để giúp em đến gần được ước mơ của mình!


Hẹn găp lại các em nhé!

Theo TNV : Trương Thị Trâm Anh 





















Share this

Bài Viết Liên Quan

Mới Hơn
Next Post »